XtGem Forum catalog
ẤnTượng.Org
thế giới giải trí cho mobile !
Admin™ : (1) Tin Nhắn Mới Nè!!
Tải BM Wap_KPD.jar
Tìm trong trang:

Bottom

- Ái khanh hát một bài cho Trẫm nghe coi! – Mặt N ủ dột nhìn sang tôi, nài nỉ

- Nghe hoài không chán à…Trẫm? -Tôi nháy mắt cười nghịch ngợm.

- Toàn ngồi sau lưng hát nhỏ xíu, có ma nó nghe. Cơ mà chưa nghe ái khanh hát live với guitar bao giờ, hôm nay hát đi , nhé ? Hề hề !



Nhìn cái mặt gian xảo của hắn lúc ấy buồn cười kinh khủng. Chẳng cần năn nỉ, thể nào chút nữa tôi cũng giựt mic làm vài bài, lâu quá mới ghé, ghiền hát lắm rồi :”>



Ấy là nói thế chứ tôi cũng nhát gan, nghe người khác hát hay quá tôi lại chột dạ. Cứ hết lần này đến lần khác N huých tay tôi bảo lên. Tôi rụt cổ :



- Chút nữa… !

- Chút nữa chờ người ta về hết mới hát à? - N đóng mặt ngầu. Vừa lúc mới có người hát xong. N quýnh quíu:

- Hát nhé ? hát nhé? Lên giành mic cho!



Tôi chưa kịp phản ứng đã thấy hắn cười tình đưa mic trước mặt..Ôi thôi thì…phóng lao theo lao vậy. Tôi bước ra đi về phía chú nhạc công đang mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.



Tôi suy nghĩ một chút rồi nói khẽ : -“ Chú chơi cho con bài Biển Cạn nhé chú ”

Chú H gật đầu cười hiền rồi bắt đầu dạo đàn…Tôi mơ màng nhớ về PT, nhớ về biển…lâu lắm không về thăm biển…Nhớ đến nôn nao trong lòng…



“Có người…từ lâu nhớ thương biển…Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng…”



Tôi hoàn toàn không còn ý thức được mình đang ngồi trong quán và mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Trước mắt tôi lúc đó là bờ biển xanh ngát, rì rào gió thổi qua hàng dương , cái cảnh vật quen thuộc ấy dường như đã khắc thật sâu trong tim tôi, cảm xúc cứ thế dâng trào…Tôi có cảm giác như mình đang kể một câu chuyện - câu chuyện tình tôi

“Tình anh quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất…Sóng ru não nề, hải âu không về…Vắng anh trên đời biển thầm than khóc ngàn lời với tôi…..Cùng anh biển chết..cùng tôi biển tan..ngàn năm nỗi đau..hóa kiếp mây ngàn…cô đơn biển cạn”



Dứt nhạc, tiếng vỗ tay vang lên, tôi chẳng biết mình hát thế nào..người ta còn vỗ tay thì chắc cũng không đến nỗi . Trở về bàn, thấy N ngồi im re, khác hẳn vẻ láu táu lúc nãy. Tôi chả dại hỏi. Lỡ bị phán cho một câu “Hát dở ế” thì chắc tôi đào lỗ mà chui xuống mất…



Lúc về N vẫn có vẻ trầm ngâm khác lạ. Tôi chọc:



- Lúc nãy ở quán bị cô nào bỏ bùa à?

- Ừ, cô ngồi sau đấy ! – N nói ngụ ý.



Dĩ nhiên là tôi biết N đang muốn ám chỉ ai nhưng vẫn cố tình đùa dai.



- Cái cô lớn lớn tuổi hát trước tui ấy à? Cô đấy cũng đẹp, có điều hơi già một tẹo, nhưng mà không sao, yên tâm, trông vẫn “Đôi lứa xứng đôi” chán! - Tôi vừa nói vừa đưa tay sờ cằm giống như kiểu của cánh mày râu lúc suy nghĩ về nước Mỹ.



N hít sâu rồi thở hắt ra thật mạnh, thiếu điều quay lại cốc cho tôi một cái trong khi con bé ngồi sau là tôi đây đang cười sặc sụa.



Trên suốt đoạn đường về tôi vẫn nghêu ngao hát những bài không đầu không cuối, mặc ai ngó ai nhìn. Phía trước tôi hình như có một cậu trai đang khẽ cười…nhẹ tênh!



Chap 115 :



Đường từ bãi thả diều đến trại 10A1 xa lắc mà lại đông những người là người, học sinh 3 khối tập trung hò hét ỏm tỏi, ba đứa tôi chen lấn một hồi mới về đến trại lớp đã thấy bên trong vắng tanh, có mỗi cô Hiền với hai nhỏ tổ 2 nữa là ngồi lại trong lều, chắc số còn lại đã tót ra ngoài chơi trò chơi hết rồi.



- Ủa sao mấy đứa về sớm vậy ? – Cô Hiền ngạc nhiên.

- À…dạ…. ! – Thằng L ko biết nói làm sao.

- Sao…diều rách bươm vậy ? – Cô lại hỏi.

- Dạ…bị oanh tạc cô ơi ! – Tôi cố pha trò, đáp lấp lửng.

- Là sao ? – Cô Hiền lại càng thắc mắc hơn, khi thấy Tiểu Mai khúc khích cười kế bên.

- Dạ…gió to, mô tơ hư, nên diều hư nốt đó cô ! – Tôi bào chữa dùm thằng L đang thiếu điều muốn chui đầu xuống đất.

- Ừm, vậy là…bị loại à ? – Cô hỏi.

- Dạ…ko phải là bị loại…mà là ko thể thi đấu nữa ! – Thằng L cố chữa thẹn.

- Ừ, thôi vậy, mấy đứa vào nghỉ đi ! – Cô Hiền gật đầu.

- Ko sao đâu, cô cho tụi em mượn bản danh sách trò chơi đi ! – Tôi liếm môi.



Đây là phần 2, ai chưa đọc phần 1 thì vào Yêu nhầm chị hai, được nhầm em gái ! (phần 1) nhé



Tôi dòm vào bản danh sách cầm trên tay, trò Đoán ngôn ngữ thì em Vy và nhỏ P đã đăng kí, Kéo dây giành cờ thì thằng T, thằng C với Y ù chắc giờ này đang tham gia. Nhìn xuống dưới chút thì trò Ném vòng K mập với thằng D lúc nãy bọn tôi đã thấy tụi nó đang chơi, một số trò khác thì đông người hơn, số còn lại trong lớp tự chia nhóm ra mà đăng kí. Tôi dòm một hồi, còn khoảng 6-7 trò chưa có ai, phân vân xem nên chơi cái gì đây.



- Ê L, ra đây với tao ! – Thằng Q bên ngoài hớt hải chạy vào.

- Gì thế ? – L đội trưởng ngạc nhiên.

- Trò Giựt cờ chiến thắng lớp thiếu 1 người rồi, mày đăng kí gì chưa ? – Thằng Q thở hổn hển hỏi.

- Ờ, chưa, tao vừa thả diều về mà ! – Thằng L đáp.

- Vậy đi với tao cho đủ đội, nhanh ! – Thằng Q tiếp lời.

- Ớ…tao định…. ! – Tôi ngớ người chưa kịp nói hết câu.

- Ừ, L đi với Q đi ! – Cô Hiền cắt ngang, chỉ điểm ngay tắp lự.

- Dạ… ! – Thằng L thoáng ngần ngừ rồi tót theo thằng Q phóng ra ngoài.



Bỏ xừ rồi, tôi đâm chột dạ, còn mỗi thằng L với tôi là con trai trong trại lúc này thôi, định kiếm trò nào đó rồi 2 thằng tham gia giựt giải nhất để gỡ nhục vụ thả diều, chưa kịp bàn tính thì thằng L đã bị sung đi tòng quân, thế là giờ còn mỗi mình tôi !



Dòm dáo dác bản trò chơi một hồi, tôi tặc lưỡi đánh giá lại quân số trong lều, cô Hiền thì hiển nhiên ko chơi rồi, mà 2 nhỏ tổ 2 kia thì tôi chẳng gọi là thân thiết gì cho lắm, đầu năm đến giờ gặp nhau nói chuyện dăm ba câu, còn mỗi Tiểu Mai thì nàng đã ngồi xuống lại lôi sách ra đọc. Tôi tặc lưỡi rồi cầm bút ghi luôn vô tờ giấy, ô trò “ Đi cầu khỉ “ điền một lúc 2 tên tôi và Tiểu Mai vào luôn.



- Tiểu Mai, đi thôi ! – Tôi nói khẽ, kéo tay nàng dậy.

- Đi đâu cơ ? – Nàng ngơ ngác.

- Chơi chứ đâu, đi cầu khỉ ! – Tôi cười khì.

- Nhưng….. ! – Tiểu Mai do dự.

- Nhưng nhị gì, ngồi một chỗ buồn chết, đi với N cho vui ! – Tôi nằn nì.

- Ừa, hai đứa tham gia đi ! – Cô Hiền lại ra tay.

- Dạ ! – Tôi gật đầu cái rụp, rồi chẳng đợi Tiểu Mai nói thêm, kéo luôn ra ngoài.



Nào ngờ vừa mới ra đến cổng tôi đã gặp thằng T và nhỏ Y ù bước vào.



- Đi đâu vậy Mai ? – Y ù hỏi ngay.

- À…chơi Qua cầu khỉ ! – Tiểu Mai đáp.

- Cho tui chơi với ! – Nhỏ Y ù háo hức nói.

- Dẹp, bà lên cho sập cầu à ! – Tôi sầm mặt rồi chẳng dám nấn ná lâu, níu tay Tiểu Mai đi thẳng, mặc Y ù đang đỏ mặt tía tai đằng sau.



Khu vực tổ chức trò Đi cầu khỉ gần chỗ trò Nhảy bao bố, lúc hai đứa tôi đến nơi thì thành viên các lớp đang xếp hàng báo danh với giáo viên quản trò, tôi cũng lật đật chen vào.



- 10A1 báo danh ! – Thầy phụ trách bảo.

- Dạ , V.T.N ! – Tôi hăm hở.

- Còn em ? – Thầy ghi xong tên tôi hỏi tiếp.

- Dạ, Diệp Hoàng Trúc Mai ! – Tiểu Mai đáp.

- Rồi, hai em vào vị trí đi ! – Thầy gật đầu khoát tay cho qua.



Tôi dẫn Tiểu Mai vào hàng giữa vài ánh mắt phàm phu của mấy thằng con trai lớp khác đang dòm lom lom, tự dưng tôi đâm khó chịu quá thể, cái mặt đã bắt đầu quạu đeo.



- Tên đẹp, người cũng xinh !

- Tao bồ kết ẻm rồi mày ơi !

- 10A1 đấy, biết tên biết lớp, lo gì ko quen, hề hề !



“ Tên lớp cái đầu tụi mày ! “ – Tôi rủa thầm trong bụng, cầu cho bọn này tí leo cầu té lộn cổ hết xuống đất cho rồi.



Trước mặt bọn tôi là 5 cây cầu khỉ đã được dựng lên, đại khái chỉ là 5 cây tre thân mềm được đặt 2 đầu bằng 2 chấu tre khác làm gốc dựng thành cầu, đảm bảo yêu cầu cho cầu khỉ cực kì lắc lư và dễ gây mất thăng bằng cho người chơi. Và luật chơi là mỗi chi Đoàn sẽ cử 2 thành viên tham gia, 2 người này sẽ cầm chung 1 đoạn dây và tuyệt đối không rời ra, rồi cùng bước lên trên cây tre, một người rơi sẽ níu dây kéo luôn người kia xuống. Một lượt gồm 5 đội, đội nào về đích thành công thì vào tiếp vòng trong, cứ thế loại dần đến khi còn 3 đội ẵm 3 giải, mỗi đội sẽ có 3 lượt chơi.



- Biết chơi không Mai ? – Tôi liếm môi.

- Cũng…chưa biết nữa, nhìn khó quá ! – Nàng ái ngại đáp.

- Dễ ợt thôi, tí nữa lúc bước lên, N đi trước cho, rồi lúc đi thì kê sát chân mà lướt luôn trên cây tre, chứ đừng nhấc chân lên, dễ té lắm ! – Tôi thì thầm bí quyết cho nàng nghe.

- Ừ, lo quá, hic ! – Tiểu Mai nhăn mặt.

- Lo gì, tới đó cứ on your mark, go thôi ! – Tôi nói mạnh miệng.

- Hì, lúc đó N phải nói là Follow me, mới đúng ! – Nàng che miệng cười.

- À…ừ..thì vậy, hì hì ! – Tôi gãi đầu cười trừ.



Tôi ngẩng đầu dòm quanh quất, hoá ra trò này chỉ tầm 15 chi Đoàn tham gia, cũng đúng, ko thế trò nào cũng chơi hết được. Vậy càng tốt, càng ít lớp càng dễ giật giải, tôi khoái trá nghĩ thầm trong bụng.



- Lượt đầu tiên, các lớp được gọi vào chỗ ! – Thầy quản trò gọi.



Dĩ nhiên là theo thứ tự 10A1 sẽ xếp đầu, tôi hồi hộp bước chầm chậm lên cây tre, một tay cầm đầu dây thừng ngắn, một tay giơ ra giữ thăng bằng, đằng sau Tiểu Mai cũng nhè nhẹ bước lên theo, cơ mà vẻ như nàng run hay sao lại giật thót đầu dây đang cầm, tui suýt nữa là chúi nhủi.



- Bình tĩnh, thong thả ! – Tôi quay lại khẽ trấn an Tiểu Mai.

- Ừ…ừ.. ! – Nàng gật đầu, vịn 1 đầu tre cố đứng vững.



- Bắt đầu !



Thầy phụ trách vừa phát hiệu lệnh xuất phát, cả 5 tốp đều bắt đầu bước dần trên cầu tre. Tôi cứ y như dự tính mà tiến, chân lê sát sạt trên thanh tre, chầm chậm mà lướt tới trước, đằng sau Tiểu Mai cũng y chang vậy, sát bên đã có 1 nhóm bước hụt chân rơi xuống sân, tiếng một nhỏ con gái la lên làm thằng con trai phía trước giật mình nên rớt đài luôn, tôi khoái chí cười thầm trong bụng, chắc mẩm là ăn ngay lượt đầu rồi.



Dè đâu đến đoạn lưng chừng cầu, thanh tre chùng xuống và bắt đầu lắc lư nhiều hơn, tôi biết chắc là do Tiểu Mai đằng sau, vì tôi giữ thăng bằng khá tốt, và nàng thì ko được như vậy, đang lướt tà tà thì Tiểu Mai hụt chân bước xuống sân, níu dây kéo luôn cả tôi chúi nhủi nhào đầu xuống đất.



- Xin…xin lỗi.. .! – Tiểu Mai bối rối đứng dậy.

- Ko sao…còn 2 lượt mà ! – Miệng nói vậy, nhưng trong bụng tôi đã bắt đầu nghĩ rằng dẫn nàng theo chơi trò này là sai lầm rồi.



Lượt đầu tiên, có duy nhất 1 đội là qua được hết cầu, còn lại đều rơi đài chẳng chóng thì chầy. Tôi đứng chờ các đội khác hoàn thành hết lượt đầu tiên mà nhấp nhổm không yên, và lại càng bực mình hơn khi thấy đã có đội về đích là lại chẳng phải là tôi.



- Này, nghe này ! – Tôi hơi sẵng giọng nói.

- Ừ.. .. ! – Tiểu Mai thoáng bối rối.

- Lúc ở trên cầu, Mai cứ thấp người xuống để trọng tâm dồn đều vào phần thân dưới, rồi dang 2 tay ra, bước đi theo N là được ! – Tôi nhăn mặt dặn.

- Ừm…mình nhớ rồi ! – Nàng líu ríu gật đầu.



Tôi lắc đầu cười khổ, biết vậy nãy ở lại trại cho khoẻ, chứ mang danh A1 mà hết thả diều đến qua cầu khỉ toàn từ thua tới thua thì đến mà chết ngượng.



Lượt thứ hai, hai đứa tôi lại tiếp tục, lần này có khá hơn lần trước một chút, bọn tôi đã chầm chầm tiến ra đến giữa cầu mà ko gặp trở ngại gì, nhưng cứ đến đây cầu lại lắc lư.



- Nhanh nào ! – Tôi bặm môi nói ở phía trước.

- Từ…N, đợi…đợi Mai… ! – Tiểu Mai khẽ giật đầu dây.

- Ừm, thong thả vậy ! – Tôi thở dài đánh thượt đáp.



Xung quanh đó, bọn các lớp khác đứng hò hét um sùm, có cả mấy đứa chơi ác cứ đứng ngoài mà trù “ rớt đi, rớt đi “ ko ngớt, phải ko đang kẹt trên đây thì dám tôi cầm luôn thanh tre này mà dẹp loạn đám đông mất.



Nhưng tâm không tĩnh thì người động, tôi nhăn mặt vì thấy cầu lắc lư càng dữ dội hơn, chao đảo nghiêng từng đợt dù đã tôi đã qua được 2/3 cây cầu, chỉ có Tiểu Mai là đang ở đoạn giữa, và cái gì tới nó cũng tới, tôi vì sốt ruột khi nhìn thấy đã có lớp về đích nên đột ngột bước nhanh hơn, báo hại Tiểu Mai giật mình hụt chân, kéo luôn cả tôi nhảy khỏi cầu rơi xuống đất.



- ………. ! – Tôi sầm mặt nhìn Tiểu Mai.

- Hic, không được mà… ! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy, khẽ dậm châm xuống đất.



Tôi từ đang bực chuyển sang phì cười vì cái điệu bộ này của một Tiểu Mai lạnh lùng mà trước nay chưa từng thấy qua, khuôn mặt nàng nhăn hí lại mà phụng phịu vẻ như không cam chịu, rồi cúi xuống khẽ nhìn tôi vẻ như con nít phạm lỗi đợi người lớn xử phạt.



- Đâu có gì, hì hì ! – Tôi khoát tay cười rộng lượng.

- Chắc thua mất rồi ! – Nàng nói như mếu.

- Nè, giờ không quan trọng là thắng thua gì nữa, mà lượt sau thử xem hai đứa mình có đi đến hết cây cầu ko thôi, hén ? – Tôi cười cười thì thầm.

- Ừm…ừ.. ! – Tiểu Mai ngạc nhiên nhìn tôi rồi gật đầu, nhoẻn miệng cười.



Đến tôi còn phải kinh ngạc tự hỏi tại sao bữa nay mình rộng lượng quá thể, chứ gặp phải bọn thằng K thì nãy giờ tôi đã gầm lên mà tru tréo rồi. Lượt cuối cùng, hai đứa lại bước lên thanh tre mà đi chầm chậm, nhưng tôi đoán chừng Tiểu Mai hãy còn căng thẳng lắm, vì lúc đến đoạn giữa là thanh tre lại chao đảo mạnh dần.



- Này…cái gì..fo…nhỉ ? – Tôi nói ko quay đầu lại.

- Hở…sao.. ? – Tiểu Mai hỏi lại ở đằng sau.

- À, fo…follow me, bình tĩnh nào, follow me ! – Tôi nhớ ra câu tiếng Anh khi nãy.

- ….. hì hì, on your mark, go ! – Giọng nàng cười tự nhiên phía sau.



Ít giây sau, tôi tiếc hùi hụi trong bụng đứng nhìn 5 cây cầu khỉ lần nữa, phải chi ngay từ đầu tôi cứ niệm thần chú “ Follow me “ thì có khi 2 lượt trước đó đã đại thành công như lượt 3 rồi, lượt cuối cùng tôi và Tiểu Mai đều qua được cầu mà lại về xếp nhất mới ghê.



- Vui há ? – Tôi quay sang hỏi Tiểu Mai.

- Ừ, hì hì, may mà đợt cuối qua được ! – Nàng cười tươi đáp.

- Về trại thôi, kiếm trò khác chơi tiếp ! – Tôi hất vai đề nghị.

- Ừa ! – Nàng gật đầu nói.



Vừa bước được vài bước, tôi hoảng hồn kéo Tiểu Mai quay trở lại rồi đi ngược sang hướng khác, chỉ vì tôi vừa nhác thấy ông anh tôi đang vừa đi vừa vung tay từ hướng đối diện, tán hươu tán vượn với bà chị kia. Tôi lủi ngay tắp lự, chứ để ổng bắt gặp thì có khi lại nhào tới đòi nốt 2 chai Sting cuối cùng trong balô để dành cho bữa khuya thì tôi chỉ có nước đập đầu vô…gối tự vẫn vì uất hận mất !



Chap 116 :



Đi sang hướng khác, hai đứa tôi tự dưng thấy K mập và nhỏ H đang lẫn trong hàng các đội thi Nhảy bao bố, mặt mày cả hai nom suy tư lắm.



- Sao đấy ? Chơi chưa chú ? – Tôi đập vai nó hỏi.

- Chưa, sắp rồi, mày đi đâu đây ? – Nó quay lại, nhìn hai đứa tôi.

- À, vừa chơi đi cầu khỉ xong ! – Tôi hơi nhăn mặt đáp.

- Vậy hở ? Thắng hay thua ? – Nhỏ H láu táu hỏi.

- Thì…thì thua, nhưng mà lại thắng ! – Tôi nói lung tung beng.

- Là sao ? – Nhỏ H ngơ ngác.

- Là vậy đó, hì hì ! – Tiểu Mai cười cười nói thêm vào.



- Cơ mà hai người chơi trò này bao giờ chưa ? Coi bộ khó nhằn đấy ! – Tôi e ngại.

- Cũng chưa, mà nghe nói dễ thôi, 2 người cùng nhịp nhảy là được ! – Nhỏ H đáp.

- Thì quan trọng là cái cùng nhịp nhảy ấy chứ ! – Tôi nhún vai nói.

- Hề hề, cái này chỉ có vợ chồng đồng tâm mới chơi được thôi…ấy…ấy…giỡn mà… ! – Thằng K vỗ vai tôi cười tươi rói nói rồi ôm hông la oai oái vì cái véo của nhỏ H.

- Ờ, để tao xem thế nào là vợ chồng đồng tâm ! – Tôi cười khẩy.

- Hứ, ông cũng hùa theo à ! – Nhỏ H nguýt dài.



Đợi khoảng vài phút thì K mập và nhỏ H được gọi vào bắt đầu trò chơi với các đội của chi đoàn khác, tôi phải vận hết 12 thành công lực mới chen vào được đám đông khán giả mà giành được cả hai chỗ đứng cho tôi và Tiểu Mai.



- Sắp bắt đầu rồi kìa N ! – Nàng chỉ tay về phía trước.

- Ừ, để coi sao ! – Tôi quệt mồ hôi gật đầu.



Cái không khí oi bức của buổi trưa đã tắt đi, nhường chỗ cho buổi chiều mát mẻ với nắng dịu nhẹ, hoà lẫn vào đó là tiếng hò reo cổ vũ từ các khán giả năng động và nhiệt tình xung quanh các khu vực trò chơi.



Tôi tự dưng muốn phá ra cười lúc nhìn K mập và nhỏ H bước vô chung một cái bao bố, trông buồn cười ko chịu được.



- Nhìn y chang hai đứa đang mặc chung một cái…qu.. ! – Tôi quay sang Tiểu Mai cười cười.

- Bậy bạ ! – Nàng đỏ mặt cắt lời, đập vai tôi.

- Hì hì, thì thôi ! – Tôi gãi đầu quay lại tập trung vào phía trước.



Tiếng còi vừa vang lên, hết thảy các cặp đôi đều tung vó mà…phi lên phía trước, và chỉ vài giây sau là đã phân định rõ tốp nào trước tốp nào sau, tôi chăm chú dòm bên K mập. Quả ko hổ danh vợ chồng đồng tâm, thằng K và nhỏ H thoáng chốc đã nhảy lên gần về đích và đã chuẩn bị quay lại lượt về, nếu vẫn cứ giữ nguyên phong độ này thì xếp nhất là cái chắc khỏi phải bàn cãi nhiều.



Đám đông phá ra cười sằng sặc khi có cặp phi lên không đồng điệu, hậu quả là 1 đứa chặn lại cái bao bố và đứa kia cứ nhảy lên, kết cục té nhào đầu ra đất, lăn lông lốc mà mồm thì la bài hãi vì bị hụt cẳng chân. Có cặp thì tận dụng nhịp đếm 1-2 mà y đó vịn cái bao phóng thẳng, có cặp thì gần về đích xui xẻo sao lại bị té, nhưng với tinh thần quyết thắng cao độ, vẫn cố….trườn về phía trước. Tôi dám đem bất cứ cái gì ra mà cá rằng cái bộ nửa người trong bao, nữa người trước vẫn lết về trước của thằng kia giờ nhìn giống y chang con trùn đang bò loe ngoe trên đất, làm khán giả xung quanh gọi là cười ra nước mắt với thằng này.



- Nhanh, cố lên ! – Tôi vung tay hét lớn khi thấy K mập đã sắp về đích.

- Nhanh lên đêeeeeeeeee ! – Thằng kế bên cũng ko chịu kém.

- Nhảy xa lên, vuốt điii ! – Mấy nhỏ con gái cũng cố hết sức mà rống.



Đúng là lớp trưởng có khác, làm phát là đem vinh quang về cho 10A1 luôn, K mập cười tươi hơn hớn vạch đám đông bước ra, trên mặt nó hiện rõ luôn chữ “ Về nhất “, nhỏ H trông cũng hớn hở không kém.



- Hề hề, thấy sao chú ? – K mập cười đểu.

- Ờ, thì vợ chồng mày đồng tâm ! – Tôi xuôi xị đáp.

- Hi hi ! – Nhỏ H chả ham cự lại như khi nãy nữa.



Tôi khoác vai K mập, Tiểu Mai đi phía sau với nhỏ H, cả bốn dự định về trại kiếm thêm trò gì đó chơi cho hết bữa chiều. Nhưng dự lại không thành, vừa bước vô lều tôi đã giật thót người khi thấy em Vy cùng mấy đứa khác đang ngồi trong đó. Hú vía, may mà lúc nãy dừng lại xem K mập với nhỏ H thi thố nên giờ mới về chung bốn người, chứ nếu lúc này tôi với Tiểu Mai mà đi về thì thể nào cũng bị Vy lôi đầu ra hạch sách cho mà xem !



- Tao xếp nhất, hề hề, chạy nhanh mà lị ! – Thằng Q phổng mũi.

- Tao chạy thì được, mày toàn la làng ! – L đội trưởng phản phé.

- Đưa dùm tui chai nước coi P ơi ! – Thằng D mồ hôi túa ra như tắm thều thào.

- Hớ hớ, ông D đang chạy vấp té cái đụi, ăn nguyên mớ cát ! – Nhỏ Y ù vỗ đùi đánh đét một cái rồi cười ngất ngư.

- Thôi nha, đang bực nha ! – Thằng D sầm mặt. – Sao thánh, chơi gì ?

- Chơi gì đâu, tao đi xem thôi ! – Tôi lo xa, nói dóc tổ.

- Nhìn con diều thằng L thảm thế ! – Thằng T tay cầm diều, nhăn mặt nói.

- Tại nó đấy ! – L đội trưởng hất hàm về phía tôi.

- Hề hề, ông anh làm dữ thế ! – Tôi cười cầu tài ngay tắp lự.

- Tao xếp nhất này, có thằng nào được chưa ? – K mập vỗ ngực tự hào.

- Ghê, tao nhì thôi ! – Thằng D rụt cổ.

- Bèo thế ! – K mập cười khẩy nhìn thằng D đầy tội nghiệp.

- Mày ngon ra mà chạy thi này, chứ nhảy bao bố dễ ẹc ! – Thằng D quắc mắt.



Trong lều, bọn học sinh 10A1 cười nói ỏm tỏi, thi nhau bình luận về các trò chơi vừa tham dự, khoái chí cũng có mà tiếc nuối cũng có. Phần tôi thì chẳng biết nên khoái hay nên tiếc, vì nghĩ lại từ trưa giờ chỉ có đi xem thả diều với thằng L và xem K mập nhảy bao bố



- Mấy đứa nghỉ chút rồi xem có chơi gì nữa thì đăng kí đi ! – Cô Hiền nói.

- Dạ, còn nhiều trò không nhỉ ? – Mấy nhỏ con gái nhao nhao lên.

- Cũng còn nhiều đấy ! – Cô Hiền chìa bản danh sách ra.



- Đăng kí đi N ơi ! – Vy cười cười đề nghị.

- Ơ…ừ… ! – Tôi giật thót người, bỏ xừ rồi, vừa nãy còn hứa hẹn rủ Tiểu Mai chơi thêm vài trò khác, chẳng hiểu sao mới có bữa trưa ko gặp em Vy mà tôi tự dưng cứ vô thức nghĩ luôn là lúc nào em ấy cũng bận rộn bên trại chỉ huy.



Tôi nhìn sang Tiểu Mai gãi đầu cười trừ, nàng cũng hiểu ý gật đầu rồi bước ra trại sau với mấy nhỏ con gái tổ 1. Vy chọn một hồi rồi ghi hí hoáy vô danh sách trò chơi, đoạn rồi kéo tay tôi đi ra ngoài.



- Hay ha, đi chơi với người ta có vui không ? – Vy nói nhẹ nhàng mà tôi nghe có nguy hiểm đâu đây.

- Đâu có chơi gì đâu, đi xem thôi ! – Tôi quyết tâm đã dóc thì dóc tới cùng.

- Xạo, trong danh sách đăng kí thấy rõ ràng N với Mai chơi trò Qua cầu khỉ ! – Vy bĩu môi.

- Ừ…thì…cô Hiền bảo vậy, tại..lúc đó hết người rồi…chứ N chẳng muốn ! – Tôi nghe tim đập bình bình bên trong, đúng là vải thưa che mắt thánh mà, tôi quên mất cái vụ đăng kí tên người chơi trong bản danh sách, nên em ấy nhìn qua 1 lượt là biết hết thôi.

- Thật không đó ? – Vy nheo mắt dò hỏi.

- Ừ…thật chứ ! – Tôi lúng búng đáp.

- Vậy thì giờ đền đi ! – Em ấy nói tiếp.

- Ừa, đền gì ? Sugus à ? – Tôi mừng rơn.

- Không, đi chơi với Vy đến hết buổi chiều mới thôi ! – Em ấy cười cười.

- Tưởng gì, mơ còn ko được mà ! – Tôi khoái chí gật đầu ngay.



Nhưng đến hết buổi chiều, tôi mới biết tôi dại, gần 2 tiếng đồng hồ em Vy kéo tôi hết từ chỗ này đến chỗ khác, chơi tùm lum trò, nào là đập bong bóng, rồi cõng nhau đớp táo trên dây, rồi cơ số các trò chơi khác mà có khi chỉ một mình tôi bị ép tham gia.



- Giờ trò gì nữa ta ? – Vy suy nghĩ.

- Về….về…mệt quá ! – Tôi năn nỉ, bộ dạng như thằng chết trôi.

- Ủa? Vậy hở ? – Em ấy vờ ngơ ngác.

- Ờ, thua rồi, tha cho N đi ! – Tôi xìu mặt.

- Cũng được, hì, về uống nước ! – Vy cười tình khoác tay tôi đi.



Về đến lều, Vy ra trại sau rửa mặt, tôi thì đi thẳng vô trong rồi nằm vật ra bạt, cảm thấy tay chân rã rời, mà da mặt thì đỏ gay vì dang nắng cả buổi, mồ hôi túa ra như tắm.



- Sao thế N ? – Tiểu Mai khẽ hỏi.

- Xụi…rồi, tứ chi bị phế rồi… .! – Tôi thều thào, chả buồn ngẩng mặt lên đáp.

- Uống nước ko ? – Nàng ái ngại nói.

- Chắc Vy đem ra giờ đó, khỏi đi ! – Tôi khoát tay thở hắt ra.



Nhưng tôi vừa nốc được một hớp nước thì bọn thằng K mập với vài nhỏ con gái nữa lại vào lều tổng huy động nhân sự ra chơi trò kéo co, tôi đến gọi là đau khổ với cái tình thế này, khi mà xung quanh là bọn thằng D đang ra sức hò hét kì kèo tôi.



- Ra chơi trò cuối coi thánh ! – Thằng D vỗ vào đầu tôi.

- Đông người lắm, vụ này vui nè ! – K mập liếm môi.

- Chơi đi…tao quặt què rồi ! – Tôi ỉu xìu nói.

- Ra cho đủ người mậy, tụi A2 đông quá chừng kìa ! – Thằng L tiếp lời.

- Hả ? 10 A2 hả ? – Tôi trố mắt.

- Chứ gì nữa ? Có chơi ko ? – Thằng T hỏi.

- Quất luôn, sợ đếch gì ! – Tôi bật dậy ngay.



Cũng phải thôi, A1 với A2 xưa nay là kình nhau về mọi mặt mà, với nữa là vụ vừa nãy bị tụi nó hợp đồng tác chiến với bọn A3 A4 câu rớt diều bọn tôi vẫn còn đang nhức nhối trong bụng lắm, thế nên vừa nghe đến 10A2 là tôi liên tưởng ngay đến bản mặt khinh khỉnh của thằng cán sự Toán bên đó. Và sức mạnh của thù hận trào dâng, tôi đem chút sinh lực cuối cùng mà gắng gượng…lê thân ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của em Vy, vì vừa nãy trông tôi hãy còn thê thảm như thằng bệnh giai đoạn cuối vậy. Cái này trong các tiểu thuyết võ hiệp gọi là hồi quang phản chiếu, dốc tận sức cho sát chiêu cuối cùng, hề hề !





Chap 117



Hết thảy con trai và tầm vài đứa con gái 10A1 xếp thành hàng dọc, K mập đứng đầu tiên mặt đối mặt với hàng ngũ đại kình địch 10A2, dẫn đầu là B ú lớp trưởng bên đó. Gì chứ theo tôi đánh giá tình hình chiến sự, so về thể lực thì 1 mình thằng B ú A2 bằng cả K mập và Y ù A1 cộng lại, người nó to như bồ tượng, thân hình đồ sộ mà mỗi bước đi cứ như võ sĩ sumo thứ thiệt, và thêm hai thằng to con ngay sau lưng nó đã làm bọn tôi chưa chiến mà run như cầy sấy.



- Tao nghi thua đứt đuôi con nòng nọc rồi ! – Thằng C rụt cổ.

- Ờm, phe nó toàn thứ dữ ! – Thằng D gật đầu tán thành.

- Dữ quái gì, bên đó ngoài thằng B với hai thằng kia, còn lại toàn tụi lèo khèo với lũ con gái chứ sợ đếch gì ! – Thằng T mạnh mồm nói sung.

- Thế bên mình thì không lèo khèo à ? – L đội trưởng hỏi ngược.



Thằng T giật thót người nhìn lại đội hình 10A1, ngoại trừ K mập và nhỏ Y ù với thằng Q tạm gọi là thể lực còn sung mãn, thì hết thảy còn lại đều là thương phế binh, thằng D và thằng C thì mặt cắt không còn hột máu, thằng L với thằng X thể hình tạm được nhưng coi bộ đã muốn chạy làng, tôi thì khỏi nói, chân cẳng lèo khèo mà mặt thì chảy dài ra như trái dưa leo sau cả buổi lang thang với em Vy khắp khu trại, còn cơ số đứa còn lại xem như không cần nhắc tới luôn.



- Thì…cố chứ biết sao giờ ! – Thằng T lúng búng đánh giá lại.



Tôi thì chả biết có cố nổi không, chỉ biết lúc nãy vì anh hùng rơm để rồi giờ đứng đây là dại, vì nhìn thằng B ú đứng khoanh tay bên kia, thêm mấy thằng cao to phía sau, và cái mặt cười khinh khỉnh của thằng cán sự Toán bên đó là tôi đã biết lần này có mười cái mạng cũng ko đủ sống, gì chứ bộ vó tôi mà bị thằng B nó đè thì phải gió nằm cả tháng trong viện chứ chẳng chơi.



- A1 cố lên, A1 vô địch ! – Mấy nhỏ con gái lớp tôi hò reo.

- A2 đè bẹp A1, dứt đê ! – Bên A2 cũng ko kém cạnh, ra sức kích động chiến tranh.



Tôi nhìn Vy mà cười méo xệch, thế mà em ấy vẫn cứ cười tít mắt, hình như vẫn đang tưởng tôi kim cang bất hoại thân hay sao ấy, đây là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy dù em Vy có khích lệ tình thương mến thương đến mấy thì tôi cũng chỉ muốn lăn về trại nằm ngủ cho khoẻ cái thân.



Hai hàng ngũ 10A1 và 10A2 đã mặt đối mặt đang gườm nhau dữ dội, chỉ cần đợi hiệu lệnh bắt đầu là tôi tưởng tượng ra cảnh K mập nhào vào quật cổ B ú xuống, kế đó Y ù nhảy đè lên người nó, thằng D sẽ lao đến tọng vô cái bụng thằng B vài phát thật lực, thằng L và thằng C tranh thủ hỗn loạn sẽ dứt sữa hai thằng cao to đằng sau, tôi sẽ lo phần thằng cán sự Toán bên đó, tôi sẽ tung chiêu Phong thần thoái của ông anh vào bụng nó, tôi sẽ sử tuyệt kỹ Kháng long hữu hối vào mặt nó, tôi sẽ….tưởng tượng tiếp thêm nhiều hoạt cảnh nữa nếu không có tiếng loa thông báo của giáo viên quản trò.



- Cả 2 lớp chuẩn bị, sau tiếng còi sẽ bắt đầu phần thi kéo co !



Đám đông xung quanh phấn khích hò reo um sùm, có đứa quá khích còn cầm cả mấy chai nhựa đập vào nhau ỏm tỏi, đứa thì bứt lá bạch đàn giả làm còi thổi toe toe, đứa thì ngửa mặt tru tréo như thổ dân da đỏ, mấy nhỏ con gái thì rống hết sức có thể.



Nhỏ Y ù nằm đầu dây thừng từ tay K mập, thằng X phía sau Y ù, kế đó là L đội trưởng, thằng T, thằng C, thằng D, rồi đến tôi, rồi đến thằng Q, nhỏ H và một vài nam thanh nữ tú nữa của 10A1 đồng loạt đề khí vận công, đợi thời cơ là…phát kình, tôi rụt cổ chỉ mong thằng D đừng nổi hứng bất tử mà…phát khí đằng mông, vì nom cái mặt nó căng thẳng tợn, giờ chỉ cần tôi hù một phát là cam đoan nó rú lên khiếp đảm ngay tắp lự.



- Hoét…bắt đầuuu…. !!!!



Ngay tức thì sau hiệu lệnh, cả hai đội ra sức kéo dây thừng, vận hết công lực để vật đối phương bước qua ranh giới định trước. Giằng co tầm 30 giây nhưng cả 2 bên vẫn bất phân thắng bại, tôi trông mặt thằng B ú đang mím môi mím lợi mà dốc hết sức nắm sợi dây thừng kéo lấy kéo để.



- Cố lên, cố lên mấy bạn !

- Kéo mạnh dzô, hò dô taaaaaa…. !!!!

- Chúng mày đi bán kẹo kéo à, làm quái gì yếu đuối thế !

- Giật cho mạnh vào đê !



Tôi bắt đầu thấy kinh hãi, sau khi thằng B ú hò hét cái gì đó, băng bọn A2 đồng loạt kéo mạnh tay, báo hại chúng tôi nhất thời bất ngờ lúng túng, bị kéo lê đi cả đoạn, còn cách 2 bước chân nữa là chạm mức ranh giới, may mắn nhờ K mập và nhỏ Y ù đại phát thần công, ra tay phổ độ chúng sinh ngay lập tức.



- Hây….ahhhhh… ! – Thằng K gầm lên 1 tiếng tựa rồng gào giữa tầng không.

- Này thì…A…2…. ! – Nhỏ Y ù cũng gằn giọng như hổ rền vang trong núi.



Nhờ bộ đôi la hán Hàng long Phục hổ nhanh nhạy ứng biến kéo hết sức mình, 10A1 tránh được hoạ sát thân, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh tiếp tục tham chiến.



K mập vừa hít thở vừa nói qua đằng mũi.



- Tất cả đếm đến 3 rồi dùng hết sức này.. !



Mệnh lệnh được truyền từ trên xuống, từ cấp lãnh đạo đến các ban ngành liên quan, hết thảy gật đầu tán thành ngay lập tức.



- Ba… !

- Gì…con…. ! – Thằng D vẫn còn giỡn được.

- Hai…… !

- Một……ột……. !



Tức thì cả đám chúng tôi đồng loạt vận hết sức vào nắm tay, kéo dây thừng giật một phát thật mạnh. Sức mạnh đoàn kết có khác, chiến thuật mới có hiệu quả ngay tức thì, đến lượt A1 kéo lê A2 đi một đoạn như vừa nãy, đám đông rú lên khiếp đảm.



- Quá dữ luônnnnnnn !

- Tiêu, tiêu tùng A2 rồi !

- Chưa chắc, kéo lại đi B ơiiiiiiii !

- A2 cố lên, A1 thua điiii !



Không thẹn là đại kình địch, tuy có hơi bất ngờ trước sức mạnh như vũ bão triều dâng của đối phương, chẳng mấy chốc đội bạn đã lấy lại bình tĩnh nhờ vào cá nhân kiệt xuất B ú, thằng này gồng người, bấm mạnh 2 chân xuống đất như động tác xuống tấn của các võ sĩ sumo hay làm, rồi ra sức kéo dây ngược trở lại, bên A2 hiểu ý, vận sức làm theo ngay lập tức, sau vài giây cù cưa, cục diện lại trở về thế cân bằng như cũ. Nhưng A2 được lợi thế hơn về mặt tinh thần vì vừa chặn đứng đợt tổng tấn công của A1, giờ chỉ còn chờ đối phương lơ tay là làm phát nhất kích tất thắng luôn.



- Tao bảo rồi, dễ gì thua được !

- Hế hế, A2 vô địch, A1 vô…viện, hố hố !

- Viện con khỉ, A1 cố lên coi nào !



Đám đông vẫn ra sức gào thét cổ vũ cho cả hai bên, không khí sôi động hơn bao giờ hết lên vào những lúc như thế này, khuấy đảo cả một cánh rừng, hết thảy như đang đổ dồn vào những trò chơi đầy kịch tính của khu trại.



- Chắc…xụi…. ! – Thằng D lè lưỡi thở.

- Xụi…cái….đầu gối…tao nè… ! – Tôi nhăn mặt, dù nó nói đúng quá chừng.

- Tao vẫn còn sức…để nhận…giải nhì…. ! – Thằng L thảm không kém.



Thời thế tạo anh hùng, loạn lạc sinh chiến tướng, chính lúc này đây K mập mới thể hiện hết bản lĩnh của một lãnh đạo tài ba, và nhỏ Y ù như là tổng tham mưu quân sự thứ dữ.



- Thua thế quái nào được ! – K mập thét lớn, tay nắm chặt dây thừng.

- Ừ…tao đâu có..nói thua…tụi mình chỉ…xém thắng thôi… ! – Thằng C thở phì phì.

- Anh em nghe kĩ đây, kế hoạch mới, tuyệt chiêu cuối cùng ! – K mập truyền lệnh.

- Kế gì rứa…? Bỏ dây…chạy phải hông ? – Thằng T thều thào.

- Chạy gì mà chạy, mấy ông nghe đây ! – Tổng tham mưu Y ù xì xào nói ra phía sau.



- Tất cả rõ chưa ? – K mập gào to.

- Rõ rồi, sếpppppppp ! – Bọn tôi cũng rống theo.



Bọn A2 đâm chột dạ trước khí thế đột ngột hào hùng và đầy khủng bố từ phía đối diện, thằng B ú mặt đỏ gay, bặm môi vận hết mười hai thành công lực trời ban, ra sức hô hào tụi phía sau tập trung trụ vững.



Tôi biết cái kế hoạch mà K mập với Y ù vừa chuyền xuống thật ra chẳng là kế quái gì sất, chỉ là một cái mẹo nhỏ mà nếu xài thì là năm ăn năm thua, y như lúc bọn tôi chơi vật tay trên mặt bàn vậy, kế này gọi là “ thả mồi kéo lưới “. Nhưng kệ thà có còn hơn không, quả này mà thành công thì tề danh thiên hạ, mà thất bại thì cứ xác định là vĩnh bất siêu sinh, vạn kiếp bất phục !



- Đếm đến ba, thả mồi !

- Ok bác tài, đếm đi !

- Ba…. !

- Gì…con… ! – Thằng D vẫn ráng cù nhây, làm tôi suýt là phá ra cười.

- Hai… !

- Hai….lúa….. ! – Thằng T được thể bắt chước theo.

- Một…ột…..thả đê….. !



Ngay trong một sát na, bọn tôi đồng loạt thả tuột dây trôi tự do qua lòng bàn tay, theo quán tính thì bên A2 do đang có lực giằng kéo sẵn nên đồng loạt bất thần ngã bổ ngửa ra sau chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, rồi tiếp đó sau đó toàn hàng A1 nhất tề tận sức kéo mạnh dây ngược trở lại, A2 không trở tay kịp nên bị kéo chúi nhủi ra đất, B ú ngã lăn ra đè cả người lên vạch mức, mồm la bài hãi không ngớt.



- Hoéttt….10A1 thắng chung cuộc ! – Thầy quản trò công bố.



Bọn tôi phá hàng ùa ra mừng chiến thắng, sướng mê tơi vì kế hoạch thành công ngoài mong đợi, nhỏ Y ù mừng quá nên cứ nhảy tưng tưng như trong phim cương thi, thằng D thì nằm vật luôn ra đất, thằng T bá vai K mập cười toe toét, tôi với thằng L thì khoái chí nhìn cái mặt ỉu xìu của thằng lúc nãy bên A2 câu diều bọn tôi. Tôi hất hàm cười đểu với nó một cái rõ…gian, thằng này ngượng mặt quày quả bỏ đi thẳng, gì chứ cái vụ thả diều lúc nãy chỉ là trận thua nhỏ nhoi thôi, còn màn kéo co này mới gọi là chiến thắng lớn, nhất là qua mặt được đại kình địch muôn thuở 10A2, cứ gọi là khoái chí tử !



Chap 118 :



Bọn tôi hả hê về lại trại lớp, vô đến lều đám con trai bọn tôi lăn đùng tràn lan ra lều như tập đoàn gà cúm, mệt nhưng mà vui, vì ít ra trò cuối cùng lại được xếp nhất.



- Mấy đứa nghỉ chút đi, người ta sắp đem cơm lên rồi ! – C&oci...
123 ... 21>>
Tags: Yêu, nhầm, chị, hai, được, nhầm, em, gái, -2.06,Truyện, tình, yêu, chọn, lọc, Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái (phần 2)
Yêu nhầm chị hai được nhầm em gái ! (phần 5)
Shock tình - Kawi
Chỉ có thể là yêu full
Yêu thầm chị họ phần 1
Yêu thầm chị họ phần 2
1234»